Từ ngày hiểu được vận khí của mình, tôi không còn sống vội nữa.
Đã từng có một thời gian, tôi sống như đang đua với cả thế giới.
Người ta khởi nghiệp — tôi cũng lao vào.
Người ta đầu tư bất động sản — tôi không muốn đứng ngoài.
Bạn bè ra nước ngoài — tôi sốt ruột, nghĩ rằng mình đang tụt lại phía sau.
Tôi tưởng: cứ phải đi thật nhanh mới bắt kịp thành công.
Nhưng càng đi, tôi càng kiệt sức.
Việc nhiều, tiền chẳng giữ được.
Tâm trí lúc nào cũng rối bời, bất an.
Cảm giác như đang chèo một con thuyền ngược dòng nước — càng gắng sức, thuyền càng nghiêng ngả.
Rồi một ngày, tôi ngồi lại, tĩnh lặng nhìn sâu vào vận khí của chính mình — thứ tưởng chừng vô hình, nhưng lại ảnh hưởng rõ rệt đến cuộc sống.
Tôi chợt nhận ra:
Không phải cứ cố là sẽ được.
Không phải thời điểm nào cũng là “thời” của mình.
Có người "vận tới", làm gì cũng hanh thông.
Có người "vận chưa đến", càng nóng lòng càng dễ sai đường.
Từ lúc hiểu ra điều đó, tôi thôi so bì, thôi ghen tị, thôi chạy theo người khác.
Tôi bắt đầu quay về chăm lo cho điều cốt lõi — chính là bản thân mình.
Tôi sống chậm lại.
Tĩnh tâm, rèn tính, học cách kiên nhẫn.
Tôi dọn dẹp không gian sống, lắng nghe những cuốn sách hay, làm việc thiện, và không ngừng học hỏi mỗi ngày.
Như người nông dân cần mẫn cày xới mảnh ruộng đời mình, tôi đợi một mùa mưa thuận gió hòa.
Và rồi… những điều tôi từng chạy theo, lặng lẽ tìm đến.
Không rầm rộ, không ồn ào.
Nhưng đủ để tôi sống vững vàng, và biết ơn.
Người chưa hiểu vận, thường sống vội.
Người hiểu vận, chọn sống chậm — để làm đúng việc, đúng lúc, đúng cách.
Không phải để đi chậm lại… mà là để đi xa hơn.
Nếu bạn hỏi tôi thường làm gì, tôi thường đọc Tonghopweb.com — nơi có những bài viết chân thực, gần với đời sống, và đủ sâu để soi lại mình.
Nguồn: inter