Có câu nói rằng: “Nếu bạn luôn xây hàng rào và trồng hoa trong tâm, cuộc sống của bạn làm sao có thể cằn cỗi được?”
Người ta thường nói, kết giao với người thiện thì sáng như gương, kết giao với người quân tử thì ấm áp như ngọc. Sự thiện lương không thể nhìn thấy hay chạm vào được, nhưng nó có thể được cảm nhận mọi lúc, mọi nơi. Ở bên những người thiện lương và có tâm trạng vui vẻ là cách chăm sóc sức khỏe tốt nhất trong cuộc sống này.
Diễn giả nổi tiếng Đậu Văn Đào từng đề cập đến một trải nghiệm rất đáng xấu hổ của ông. Khi còn học trung học cơ sở, ông có một bài phát biểu lần đầu tiên trong đời và ông đã học thuộc lòng bản thảo trước vài ngày.
Nhưng không ngờ, vừa bước lên sân khấu và nhìn đám đông khán giả, ông sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, đang ghi nhớ đoạn đầu tiên, ông lại nghĩ về đoạn tiếp theo. Mới nói được nửa chừng, đầu ông ong ong và quên mất lời nói.
Trong một phút, Đậu Văn Đào và hàng trăm người bên dưới nhìn nhau, khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Lúc đó, ông cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên đời.
Ông cố gắng hết sức để nhớ lại những từ tiếp theo, nhưng ông càng lo lắng thì càng khó nhớ được chúng. Tuy không ai lên tiếng nhưng ông có cảm giác như mọi người đang thầm cười nhạo mình.
Đang suy nghĩ, ông đột nhiên cảm thấy ống quần bên trái có hơi ấm, giây tiếp theo, ông bỏ chạy trước mặt toàn trường.
Đậu Văn Đào trở về nhà tuyệt vọng đến mức ngày hôm sau thậm chí không dám đến trường.
Không ngờ, giáo viên lúc đó không những không chê ông mà còn khen ngợi ông trước mặt các bạn cùng lớp: “Không sao đâu, chỉ là do em quá lo lắng cho bài phát biểu đầu tiên của mình. Trên sân khấu ai mà không lo lắng cơ chứ? Và em đã đọc thuộc lòng hai đoạn đầu rất hay, và em là một diễn giả giỏi”.
Một vài lời nói đã mang lại tia sáng cho trái tim u ám của ông. Sau này đề cập đến sự việc này, Đậu Văn Đào từng xúc động nói: “Nếu không có lời thầy dạy, tôi sẽ không có ngày hôm nay”.
Bởi vì lúc đó ông đã thề rằng kiếp này ông sẽ không bao giờ lên sân khấu nữa. Nhưng những lời an ủi đầy thiện ý của thầy không chỉ duy trì lòng tự trọng của ông mà còn giúp ông thành công trong cuộc sống tương lai một cách tình cờ.
Trong cuộc sống, ai cũng sẽ gặp phải những khoảnh khắc đáng xấu hổ. Nhưng sau khi chứng kiến nhiều người liên tục công khai nỗi đau của người khác và thích thú gặm nhấm vết sẹo của người khác, tôi nhận ra những người tốt bụng có giá trị như thế nào.
Họ luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác và an ủi người khác. Khi kết giao với những người như vậy, bạn sẽ luôn cảm thấy an toàn và thoải mái.
Bởi vì dù bạn có gặp phải bao nhiêu cay đắng, bất bình, họ vẫn có thể lắng nghe nỗi khổ của bạn và thấu hiểu những khó khăn của bạn. Họ sẽ dùng những lời nói nhẹ nhàng để xua tan sương mù, chữa lành vết thương và tiếp thêm sức mạnh cho bạn.
Tôi từng đọc một câu chuyện: Những người bạn cùng lớp đã tốt nghiệp nhiều năm đã tụ tập cùng nhau và mọi người đều có khoảng thời gian vui vẻ.
Một người trong số họ đột nhiên chỉ vào một bạn cùng lớp khác và nói: “Bạn thực sự biết cách sống. Bạn vẫn mặc chiếc váy này sau bao nhiêu năm”. Đối phương nghe xong, mặt đỏ bừng xấu hổ, ăn xong nửa bữa liền vội vàng rời đi.
Tôi từng nghe một câu nói: “Trên đời này có một sự đồng cảm chân chính, đó chính là sự thiện lương khi biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác”.
Bạn có bao giờ nhận thấy rằng nhiều người không được ưa chuộng trong cuộc sống, họ luôn coi mình là trung tâm và không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Những người thực sự thiện lương thường có thói quen suy nghĩ từ quan điểm của người khác, họ luôn người khác yêu mến và tôn trọng.
Tác giả Vũ Tiểu Ngũ từng chia sẻ một câu chuyện rất cảm động. Một ngày nọ, một người bạn của ông và một đồng nghiệp ra ngoài làm việc vặt, hai người họ lái chiếc BMW.
Trên đường, một chiếc xe tải cũ bất ngờ tăng tốc và vượt qua họ từ phía sau. Người lái xe là một chàng trai trẻ, trông nhiều nhất chỉ mới đôi mươi. Có một cô gái ngồi ở ghế hành khách cạnh anh, có vẻ là bạn gái anh.
Hai người ăn mặc giản dị, nước da ngăm đen, vừa cười vừa trò chuyện và nhìn họ một cách ngạo mạn.
Bạn tôi có chút không vui liền nhờ đồng nghiệp vượt xe nhanh cho họ xem. Không ngờ người bạn không những không vượt mà còn lặng lẽ giảm tốc độ: “Người trẻ ra ngoài làm việc chăm chỉ không phải là điều dễ dàng. Tốt hơn hết hãy giúp đỡ họ để họ tự tin và vui vẻ hơn”.
Sau khi nghe điều này, bạn tôi cảm thấy xấu hổ vì sự nông cạn của mình và thầm ngưỡng mộ cái nhìn toàn diện của người đồng nghiệp.
Nhà văn Tiêu Hàn từng nói: “Người có lòng nhân ái thực sự sẽ không bao giờ dùng thước đo của mình để đo lường mạng sống của người khác”.
Họ cũng sẽ đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác và hiểu được khó khăn của người khác.
Có lẽ tôi đã nhìn thấy vẻ xấu hổ của bạn, nhưng không bao giờ chọn cách bộc lộ nó; Có thể khi thấy bạn lúng túng, tôi sẽ đưa cho bạn ánh mắt khẳng định; Có thể họ sẽ thấy bạn sợ hãi vì lỗi lầm của mình nhưng họ sẽ nở một nụ cười nhẹ nhõm và thoải mái ở bên bạn.
Sự thiện lương xuất phát từ trái tim đến trái tim này là cảm giác hiếm có nhất trong một mối quan hệ.
Trong bộ phim truyền hình Hàn Quốc “Reply 1988”, có một tình tiết khiến nhiều người cảm động: Mẹ của Deshan, người có ba đứa con ở nhà, muốn vay tiền từ người hàng xóm là Meilan vì gia đình cô đang thiếu tiền khẩn cấp.
Nhưng khi đến nhà Meilan, dù sao cô cũng không thể mở miệng được nên đành phải mang sự khó chịu về nhà. Nhưng khi đang nấu ăn vào buổi tối, cô ngạc nhiên phát hiện: Meilan thực sự đã nhét tiền vào giỏ rau và bí mật đặt nó trên bệ cửa sổ nhà cô.
Tôi đã nghe một câu nói cách đây nhiều năm: “Chân thiện có nghĩa là làm việc thiện không giương cờ, tích đức mà không cần người khác thấy, là người tỏa sáng rực rỡ và không lừa dối người khác khi ở nơi có một mình”.
Càng lớn tôi càng hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói này. Điều mà thế giới người lớn cần không phải là sự thông cảm trịch thượng mà là sự quan tâm thầm lặng.
Những năm đầu đời, Lâm Ngữ Đường đi du học, vì học bổng bị cắt đột ngột nên ông rơi vào hoàn cảnh nghèo đến mức không mua nổi cháo. Sau khi Hồ Thích biết chuyện, ngay lập tức gửi cho ông 2.000 đô la dưới danh nghĩa Đại học Bắc Đại.
Chính việc “tạm ứng lương” này đã giúp Lâm Ngữ Đường, lúc đó đang bối rối, đã vượt qua khó khăn một cách thành công. Sau khi tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, ông đến giảng dạy tại Đại học Bắc Đại và thực hiện một chuyến đi đặc biệt để bày tỏ lòng biết ơn tới hiệu trưởng lúc bấy giờ là Tưởng Mộng Lân.
Không ngờ hiệu trưởng lại không biết chuyện này, nói: “Không thể nào. Tôi làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói đến việc này ở Đại học Bắc Đại”.
Hóa ra Hồ Thích lo lắng việc trực tiếp cho Lâm Ngữ Đường vay tiền có thể làm tổn thương lòng tự trọng của ông. Sau đó, anh mới nảy ra ý tưởng dùng tiền của mình để hỗ trợ ông dưới danh nghĩa Đại học Bắc Đại.
Có câu nói rằng: “Lòng tốt đích thực không phải là chỗ dựa để biểu diễn mà là sự ấm áp vô bờ bến”.
Người hiền thì im lặng nhưng sảng khoái, họ im lặng nhưng có ánh sáng riêng. Dù ở đâu, họ cũng luôn khiến người khác cảm thấy như một làn gió xuân ấm áp. Ở bên những người như vậy là cách tốt nhất để duy trì sức khỏe của bạn.
Theo VĐH: Thùy Dung biên dịch
Nguồn: aboluowang (Vương Hòa)